Nhẹ nhàng sau buổi cơm trưa
Bố nằm trên võng đu đưa bên thềm
Lim dim êm ái tay mềm
Bà cạo râu tóc trẻ ra vài phần.
Vừa trông nắng hắc bên sân
Vừa cười món mén lâng lâng thỏa lòng
Kiếp sau ta lại vợ chồng
Kiếp này đặng măn nồng cùng nhau
Thắm vôi quyện với trầu cau
Tình chồng nghĩa vợ trước sau vuông tròn
Bà cười ông ngủ đi ông
Để tôi còn phải trông nồi khoai lang
Thế mà ông đi nhẹ nhàng
Khi thằng cháu Hữu vội vàng ghé thăm.
Bế ông từ chổ ông nằm.
Vào nhà ông đã ngàn năm giã từ.
Chín lăm (95) tuổi cũng trăm năm
Vô thường lẽ cũng bình thường!
Nhân sinh tan hợp tình thương mãi còn!
Lê Tấn Toàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét