TỈNHTHỨC ( Những bài thơ kệ của Thầy Viên Minh)
Biển đời nhiều sóng gió
Tâm như ngọn hải đăng
Ai bình tĩnh sáng suốt
Vẫn giữ được thăng bằng.
Ai biết sống giản dị
Không tạo tác vọng cầu
Thấy pháp tánh như thị
Đâu đâu cũng nhiệm mầu
Rắn bên ngoài đáng sợ
Không bằng "rắn” trong lòng
Ai khéo chăn giữ "rắn"
Mới tự tại thong dong.
Như nhà không khéo lợp
Ắt mưa sẽ dột vào
Tâm không khéo chánh niệm
Phiền não sẽ lao xao!
Nên nhìn lại chính mình
Chớ quan tâm người khác
Thấy mình mới là minh
Thấy người sinh ý ác
Mỗi khi xúc chạm việc đời
An là không động không rời tự tâm
Nhiên là giản dị uyên thâm
Thong dong tự tại, lặng thầm, vô ngôn
Lăng xăng tra cứu nghĩa "không"
Muôn đời chẳng gặp mất công kiếm tìm
Trở về tâm trí lặng im
Bỗng nghe tiếng hót con chim gọi đàn
Khi mê cứ tưởng ta tu
Tỉnh ra mới biết pháp tu một mình
Cái ta ảo tưởng vô hình
Lăng xăng tạo tác tử sinh luân hồi.
Pháp đến đi vô ngã
Sao muốn thành của ta
Khổ lạc đều hư ảo
Tìm kiếm chỉ tâm ma
Thầy nói lên sự thật
Không lặp lại kinh, thư
Ai mắt không nhiễm bụi
Ngay đó thấy Chân Như
Quá khứ còn hay mất
Tương lai có hay không
Cứ ngay nơi thực tại
Trọn vẹn, tâm-pháp thông
Pháp vị thật vi diệu
Tiềm ẩn trong mỗi người
Chỉ cần được khai mở
Ngay đó thấy nụ cười!
Thường sáng suốt biết mình
Thấy nhiễm, tịnh phân minh
Giữa thăng trầm, suy thịnh
Mỉm cười trước nhục vinh!
Tội phúc tâm ý tạo
Vui khổ liền thầy ngay
Đời như giấc mộng ảo
Sao thoát khỏi trả vay.
Tánh biết như bảo ngọc
Luôn chiếu sáng trong tâm
Ngay khi rời vọng thức
Thấy biết liền uyên thâm.
Trong ngoài lặng lẽ chẳng vin đâu
Sáng suốt, hồn nhiên khỏi vọng cầu
Buông hết một phen đừng luyến tiếc
Mới hay ngay đó thấy đạo mầu!
Mê đời nên mới chán đời
Không mê không chán thảnh thơi cõi lòng
Khi tâm thanh tịnh sáng trong
Bờ mê bến giác thong dong đi về.
Vào chùa tâm tĩnh lặng,
Bước chân chẳng vội vàng
Vui trong niềm tỉnh thức,
Hạnh phúc thật nhẹ nhàng!
Học Đạo quý vô tâm
Làm, nghĩ, nói không lầm
Sáng, trong và lặng lẽ
Giản dị mới uyên thâm.
Giàu không phải là phúc,
Phúc do sống biết điều.
Nghèo cũng không là tội,
Tội do ác tự chiêu.
Giúp người qua khốn khó,
Ai ngờ giúp chính mình
Gieo nhân lành quả tốt
Đạo lý thật phân minh.
Không phải đời đáng chán,
Chỉ tại lòng chán đời.
Không vọng cầu ảo tưởng,
THỰC TẠI thật tuyệt vời.
Con người là kẻ học nghề,
Mà thầy là nỗi ê chề đớn đau,
Không ai tự biết mình đâu,
Nếu chưa từng trải đớn đau nhiều bề.
Tình trường duyên tan hợp
Như gió thổi sóng chao
Đừng gượng cầu lấy bỏ
Đừng níu giữ chiêm bao!
Sân do DUYÊN sanh khởi
Nhưng Nhân Chính là "TA"
Quay về nhìn thái độ,
Chớ nhìn cảnh duyên xa.
Lành Thay, tâm chỉ thấy
Mọi hiện tượng đến đi
Mỉm cười, không dao động
Sá gì chuyện thị phi!
Ai thường biết chánh niệm
Trọn vẹn với chính mình
Tỉnh thức trong thực tại
Mới thoát khỏi vô minh.
Chịu khổ để thấy khổ
Thấy khổ mới biết tu
Nếu chưa thấy khổ đế
Sống một đời như mù!
Lành thay! Thường thấy biết
Thân - tâm - cảnh rõ ràng
Trong pháp không phóng dật
An lạc, sống nhẹ nhàng.
Phật pháp ở trong ta
Không phải tìm đâu khác
Biết mình, pháp không xa
Ngay thực tại đang là.
Cuộc đời là vị thầy,
Dạy biết bao chân lý
Chính nước mắt vơi đầy
Là những lời khai thị!
Thường chánh niệm tỉnh giác
Thấy các pháp đến đi
Phiền não sinh liền diệt
Tánh thấy vẫn vô vi.
Trải qua những bước THĂNG TRẦM,
Mới hay Bậc Trí giữ TÂM làm đầu.
An nhiên giữa cuộc bể dâu,
Khổ đau NHẪN được Đạo mầu chẳng xa!
Tỉnh giác ngay đây chớ vọng cầu
Chân nhân vốn sẵn mãi tìm đâu
Ngỡ đợi tương lai tìm diện mục
Nào hay ngay đó thấy đạo mầu
Khởi vọng tìm chân, chân cũng vọng
Hồi đầu thấy bến, bến ngay đầu
Nếu biết vầng trăng luôn sáng tỏ
Tìm chi đom đóm giữa canh thâu!
Hàng ngày biết thọ, biết thân
Biết tâm, biết cảnh, tham sân biết liền
Biết ngã chấp, biết tuỳ miên
Ngay nơi thực tại hiện tiền thoát ra.
Hòa Thượng Viên Minh
Trungtamhotong.org